CON ĐƯỜNG
(Kính tặng các thầy cô giáo vùng cao)
Con đường của em đi
Ngoằn ngoèo và trơn trượt
Lũ quét ập từ núi
Cuốn cả tảng đá to
Lũ mang đi hết cả
Bàn ghế và bảng đen
Sách bút em cũng mất…
Con đường thầy đang đi
Lũ ống cuồn cuộn xối
Đá cứa nát bàn chân
Con đường về với bản
Đàn em thơ đang mong:
“ Thầy về cùng bộ đội
Dựng lại Trường cho em!”
Thầy giáo về với bản
Bỏ lại ỏ sau lưng
Là gia đình, Hạnh phúc
Là cuộc sống yên bình
Đường chông gai phía trước…
Con đường ta cùng bước
Đường hướng tới tương lai
Đến nẻo đường tri thức.
Em ơi em có biết,
Con đường học thành Người!
(Điện Biên- Mùa Tựu trường 2018; Lê Kiều Oanh)
TÂM SỰ CÔ GIÁO TRẺ
Miền sơn cước!…
Em chỉ nghe trong những câu chuyện kể
Và rồi:
Duyên trời đưa em đến với những lớp học vùng cao,
Trong tiếng vọng của thượng ngàn
Em nghe tiếng cây rừng thủ thỉ
Mảnh đất thiêng này cha ông đã tạo dựng những chiến công
Nhen đỏ trong lòng em - cô giáo trẻ
Lòng yêu nghề, mến những đứa trẻ xứ mờ sương
Tự bao giờ!
Mảnh đất nơi này - níu chân em - cô giáo trẻ…
Thu Hoài
Trường PT DTNT- THPT huyện Điện Biên Đông
HẠNH PHÚC
Hạnh phúc bắt đầu từ những điều giản dị
Nhỏ bé thôi nhưng ý nghĩa thật nhiều
Cuộc sống thêm màu, hạnh phúc biết bao nhiêu!
Người ta ngợi đó là nghề cao quý nhất!
Nghề chẳng phải vun trồng cây từ đất
Nhưng vẫn cho đời bao trái ngọt hoa thơm
Viên phấn bảng đen trang giáo án sớm hôm
Đốt đuốc đưa đường bao đàn em phía trước.
Trong bài giảng gửi thật nhiều mơ ước
Nhen nhóm lòng thức hi vọng ngày mai
Chuyến đò xưa ai còn nhớ đến ai?
Hạnh phúc đấy bạn đời ơi có thấy!
Gieo mầm xanh đợi bao ngày như vậy
Chẳng sờn lòng mà vẫn vững đinh ninh
Hạt nảy mầm vun đắp cho màu xanh
Gọi màu vàng trải trên vùng đất ấy.
Hạnh phúc nào hơn khi mùa vui gọi dậy
Giản dị lòng mình tí tách hạt vươn xa.
Phạm Thị Thanh Nhàn
PTDTNT- THPT Mường Nhé
Tâm sự nàng Thuý Vân
TRƯƠNG NAM HƯƠNG
( Tạp chí Thế giới mới - 1995)
Nghĩ thương lời chị dặn dò
Mười lăm năm đắm con đò xuân xanh
Chị yêu lệ chảy đã đành
Chứ em nước mắt đâu dành chàng Kim
Ơ kìa ! Sao chị ngồi im
Máu còn biết chảy về tim để hồng
Lấy người yêu chị làm chồng
Đời em như thắt một vòng oan khiên
Sụt sùi ướt cỏ Đạm Tiên
Chị thương kẻ mất, đừng quên người còn
Mấp mô số phận vuông tròn
Đất không thể nhốt linh hồn đòi yêu
Là em nghĩ vậy thôi Kiều!
Sánh sao đời chị ba chiều bão dông.
Con đò đời chị về không,
Chìm theo tiếng khóc đáy sông Tiền Đường
Chị nhiều hờn giận yên thương
Vầng trăng còn đắm mùi hương hẹn hò
Em chưa được thế bao giờ,
Tiết trinh thương chị, đánh lừa trái tim
Em thành vợ của chàng Kim
Ngồi ru tiếng khóc tượng hình chị trao
Giấu đầy đêm, nỗi khát khao
Kiều ơi ! Em đợi kiếp nào để yêu?
- THPT THANH NƯA -